[Fanfic] [Chiếu Thực] Lời hồi đáp

LỜI HỒI ĐÁP

Writer: 枝_L (cre)

Editor: Xiao Yang

Pairing: Thái Chiếu x Trần Thu Thực

Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng ko đem ra khỏi wp này =))

image

“Cậu thích Thái Chiếu ở điểm nào?”

“Anh ấy rất đẹp trai”

Đó là lần đầu tiên Vương Thanh hỏi Trần Thu Thật câu này. Khi đó hai người đang ngồi xổm trước cửa phòng studio châm lửa, cầm điếu thuốc rít sâu một hơi, Vương Thanh trong làn khói mơ hồ đó nghe cậu trả lời một câu đơn giản như vậy.

“Nông cạn”

“Anh nói lời này….không phải đang thất vọng về nhan sắc của mình đấy chứ?”

Trần Thu Thực học diễn xuất, tuy rằng trong trường không thiếu gì người có tướng mạo bắt mắt, thế nhưng lại không ai có lực sát thương như Thái Chiếu. Lần đầu tiên gặp mặt, người nọ khoác trên mình y phục ba lớp áo khoác cùng kính râm đi tới, thu hút toàn bộ ánh nhìn trên hiện trường. Tại đây có ba người học trường diễn xuất, ai cũng còn đang tuổi thanh niên nên ăn mặc rất thời trang, mà Thái Chiếu lại mặc một bộ trang phục kiểu xưa, vóc người cao to cùng chỏm tóc sau lưng, tất cả đều tác động không nhỏ đến trái tim Trần Thu Thực.

“Người anh em, anh có thể tháo kính râm ra không?” “Được”

Ừm, thoạt nhìn có vẻ rất dễ ức hiếp.

Thái Chiếu rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp nhất là đảm nhận việc chăm sóc Trần Thu Thực trong suốt quá trình quay phim.

Mỗi sáng sớm, nhân viên đoàn phim gõ cửa phòng hai người thì người ra mở cửa vẫn luôn là Thái Chiếu, trên người đã ăn mặc chỉnh tề và chăn gối đã gấp gọn gàng. Trần Thu Thực rất thích việc sáng nào cũng có người lôi đầu dậy. Cậu sẽ chỉ nhắm tịt mắt ngồi trên giường chỉ huy Thái Chiếu dọn cái này dọn cái nọ cho mình. Trong giờ giải lao, Trần Thu Thực nằm dài trên đùi Thái Chiếu ngủ gục, tỉnh giấc mới thấy hình mình ngủ lan đầy trên mạng xã hội.

“Anh xâm phạm nhân quyền”

“Anh còn chưa thu tiền em đâu, em gấp gáp cái gì”

Có lần Trần Thu Thực nói chuyện với bạn, vô tình nhắc đến Thái Chiếu.

“Vô cùng tốt, vừa giỏi săn sóc lại biết nghe lời” Trần Thu Thực hút một ngụm nước ép dưa hấu “Nếu là con gái, em nhất định sẽ thích anh ấy”

“Em tiêu rồi, Trần Thu Thực, em thật sự tiêu đời rồi” Đàn chị ngồi đối diện vừa dũa móng tay vừa phán.

Mình tiêu đời rồi, Trần Thu Thực liếc nhìn máy quay ở trước mặt và đám người đang vây kín trường quay.

“Hôn sao?’’ Trần Thu Thực thấp giọng hỏi Thái Chiếu.

“Đương nhiên” Giọng nói người nọ mơ hồ không rõ, thanh âm đè ép trong cổ họng.

Hơi thở càng lúc càng đến gần, Trần Thu Thực tự hỏi lòng có nên đẩy ra không hay cứ thế mà hôn người ta. Thời khắc hai làn môi sắp chạm vào nhau, Trần Thu Thực nhắm chặt mắt tự thôi miên mình đây chỉ là diễn. Đến khi nụ hôn kia chạm đến, mặc kệ đám đông xung quanh đang gào thét đến chói tai, và bàn tay Thái Chiếu vẫn vuốt ve trên vai, toàn thân cậu vẫn lạnh lẽo như nằm trong hầm băng.

Mình tiêu rồi, Trần Thu Thực nương theo động tác của Thái Chiếu, mặc kệ có phải diễn hay không.

“Cậu thích Thái Chiếu ở điểm nào?”

“Anh ấy đối với tôi rất tốt”

Đây là lần thứ hai Vương Thanh hỏi Thu Thực câu này, khi đó hai người đang tựa bên quầy bar, Trần Thu Thực đung đưa ly rượu trước mặt. Vương Thanh nghe câu trả lời mang theo niềm hạnh phúc như lọt thỏm vào giọng hát của nữ ca sĩ trên đài.

“Cậu ta không phải chỉ đối tốt với cậu, là đối tốt với mọi người”

Trần Thu Thực tức giận uống cạn ly rượu rồi đạp mạnh nó lên bàn.

“Mẹ kiếp, tôi không cần biết”

Ba tháng sau khi bộ phim lên sóng, hai người trở thành quan hệ bạn giường. Đêm đó, sau khi nghe xong màn trình diễn của Mã Địch, Trần Thu Thực đứng dưới ngọn đèn đường le lói, Thái Chiếu lại gần nắm tay cậu. Khi quay phim, bọn họ đã từng ôm rất nhiều lần, khi tuyên truyền phim cũng đã chạm môi rất nhiều lần, thế nhưng đây là cái nắm tay đầu tiên. Mùa thu phương Bắc đã đến rất gần, Trần Thu Thực mặc một thân áo sơ mi trắng, Thái Chiếu mặc một thân áo khoác đen, cái bóng dưới mặt đất kéo dài thật dài. Trần Thu Thực đã không ít lần giải thích với Vương Thanh là đêm đó họ chỉ uống say thôi, nhưng chỉ có hai người họ mới biết, trước khi lên giường Trần Thu thực đã uống nửa ly nước chanh. Hai người không có kinh nghiệm, không có chuẩn bị, cứ thế cắn răng làm đến cùng.

“Thu Thực em có đau không?” Xong việc, Thái Chiếu hỏi như vậy.

“Anh lo ngủ đi” Trần Thu Thực quay qua nắm tay hắn.

Đàn chị nghe một hồi mới dùng bộ móng tay vừa tân trang gõ bàn một cái.

“Nói vậy là, em trở thành bạn giường nam đầu tiên của cậu ta?”

“Cái này…”

“Là người đầu tiên sao?” Đàn chị mở to ánh mắt ngây thơ.

Sau khi trở về, Trần Thu Thực hỏi Thái Chiếu vấn đề này thì bị hắn cầm dép rượt đánh.

“Nói thử xem! Động tay động chân cái rắm! Hay là anh chột dạ?” Trần Thu Thực ngẩng cao đầu, rất hùng hồn hỏi.

“Em phải hiểu là chỉ có em mới có cái diễm phúc này” Thái Chiếu dùng đôi chân dài kẹp chặt người nọ rồi cúi đầu hôn xuống.

Mãi sau này Trần Thu Thực mới biết, câu này vẫn chưa hoàn chỉnh, ý của Thái Chiếu là, em là người có diễm phúc nhất trong đám con trai.

“Trần Thu Thực, cậu đội một cái mũ xanh thật là lớn” Khi biết chuyện, Vương Thanh đã tức giận đến mức không nói nên lời “Thái Chiếu là trai thẳng chẳng lẽ cậu không biết, cậu còn không nhìn xem chính mình đáng bao nhiêu cân lượng còn bắt cậu ta vì cậu mà thủ thân như ngọc!”

“Tôi làm sao biết mùi nước hoa trên người anh ta là của ai chứ?” Trần Thu Thực ngồi xếp bằng trên ghế salon uống thuốc.

“Cậu tỏ ra không biết mãi được sao?”

“Vậy cứ để tôi vĩnh viễn không biết là được rồi”

“Cậu đã từng nói yêu cậu ta chưa?”

“Chưa từng”

“Vậy cậu ta có từng nói yêu cậu chưa?”

“Trên giường có nói qua”

Vương Thanh hít sâu một hơi rồi ném cái gối ôm qua.

Trần Thu Thực bắt đầu bận rộn cho khóa thực tập, nhưng dù đầu óc choáng váng cỡ nào cũng kiên trì về nhà Thái Chiếu ngủ. Có khi không thấy một bóng người, có khi lại thấy Thái Chiếu ngồi trên salon chỉnh sửa hình cho khách.

“Mệt lắm không?” Trần Thu Thực ngồi bệch dưới thảm , Thái Chiếu mát xa đầu cho cậu.

“Cũng được, gần đây mới học được thế nào là ỷ thế hiếp người”

“Cứ thong thả, đến khi em gia nhập giới giải trí rồi càng phải học cách nhẫn nại”

Thái Chiếu dùng một câu đầy triết lý như vậy an ủi, Trần Thu Thực chỉ mơ màng đáp lại rồi gục trên đùi Thái Chiếu ngủ thiếp đi. Lúc được bế lên giường, Thu Thực chợt tỉnh giấc, trở mình một cái len lén cười.

Có một câu nói thế này, cứ mãi ấp ủ nhung nhớ, ắt sẽ có lời hồi đáp.

“Cậu rốt cuộc thích Thái Chiếu ở điểm nào hả?”

“Không biết”

Đây là lần thứ ba Vương Thanh hỏi Trần thu Thực câu này. Lúc đó Thu Thực đang nhận một kịch bản phim truyền hình, cậu vừa đọc kịch bản vừa nói chuyện với Vương Thanh.

“Đây là cái kịch bản biến thái gì đây, cái gì mà lộ ra một biểu tình hạnh phúc mà do dự, Thanh ca, anh làm thử biểu cảm này cho tôi xem”

“Cảm ơn cậu, nhưng tôi học truyền thông”.

Hai ngày trước, Trần Thu Thực mua cho Thái Chiếu một chiếc khăn choàng cổ, lúc đó Thái Chiếu đang cùng ê kíp chụp một bộ ảnh đồ tắm. Vừa vào phòng đã bị hệ thống sưởi ấm hun nóng cả người, chàng nhiếp ảnh gia cùng cô người mẫu trẻ trung vừa xem hình vừa bàn luận, đang nói chuyện vui vẻ thì cô người mẫu kia kiễng chân lên hôn chàng nhiếp ảnh gia.

“Haha, sớm biết học nhiếp ảnh được nhiều diễm phúc thế tôi đã theo rồi” Trần Thu Thực ném túi đựng khăn choàng cổ cho cô trợ lý rồi bỏ đi.

“Em rốt cuộc cũng nổi giận với cậu ta một lần” Đàn chị nghe tới đây đã rất tập trung.

“Trước đây em chưa từng nổi giận với anh ta sao?” Thu Thực tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Một chút cũng không, em dễ dàng tha thứ vô cùng” Đàn chị quan sát Thu Thực, đột nhiên thở dài “Kẻ yêu nhiều hơn là kẻ thua cuộc, Thu Thực. Người đó căn bản không đặt tình cảm nơi em”

“Lỡ như…”

“Con chị cũng sắp chào đời rồi, em vẫn còn ngồi đó mà ôm hy vọng” Đàn chị vuốt ve cái bụng bầu năm tháng của mình.

Sau đó, đàn chị hạ sinh một bé gái, Trần Thu Thực là người đầu tiên biết tin, còn Thái Chiếu là người thứ hai.

“Giúp anh chuyển lời chúc mừng đến đàn chị của em”

Thái Chiếu nướng thịt xong thì đưa qua, Trần Thu Thực cắn một miếng, ậm ự nói gì đó.

“Em nói gì?”

“Chúng ta kết thúc đi” Trần Thu Thực uống một ngụm nước.

“Cái gì kết thúc?” Thái Chiếu đặt đũa xuống.

“Kết thúc tất cả”

“Cậu thích Thái Chiếu ở điểm nào?”

“Không thích”

Đó là lần cuối cùng Vương Thanh hỏi Trần Thu Thực câu này.

Cho dù tôi có ấp ủ tình yêu này đến mức nào cũng sẽ không có lời hồi đáp.

End.